Bất chợt

Tự nhiên lại nhớ chuyện sáng nay cô bảo tôi rằng cô đang cực ghét tôi.
Lúc đấy lại không phải lúc để tôi phát biểu cảm nghĩ của chính mình.

Đố cô biết là tôi có hiểu điều đó không??

Còn nhớ lúc trong viện tôi đã từng nói điều giống hệt. Cô tươi trẻ khỏe mạnh vào thăm 1 đứa đang khắc khoải được rời viện với tình trạng sốt cao. Và lúc đấy đơn giản là tôi ghét cô khủng khiếp. Ghét sự tồn tại của cô chẳng vì lý do gì cả. Hiển nhiên đó không phải lỗi của cô rồi. Hình như tôi cũng đã nói điều này với cô rồi nhưng có vẻ là cô cũng chẳng thể lý giải nổi cảm xúc lúc đấy của tôi. Tôi còn nhớ cô nói cái gì như là không chấp người bị ốm. Rồi chuyện cũng kết thúc ở đó vì khi tôi khỏe lại thì dường như các sự ghét đấy là biến mất như không hề tồn tại trước đó.

Bất chợt nhớ lại chuyện cũ khi mà gặp chuyện sáng nay. Tôi chẳng biết liệu đó có phải cùng là một thứ không nhưng tôi có cảm giác là mình hiểu cảm xúc của cô vì dường như nó giống với cảm xúc của tôi lúc trước. Ghét sự tồn tại của người kia mà không phải do lỗi của họ, chỉ đơn giản là không muốn ở cùng tại cái lúc đấy.

Rồi tôi lại nghĩ nhiều hơn. Nó có ảnh hưởng gì đến tình cảm của mình không??

Đoán là không.
Vì tôi và cô vốn đã khác biệt như mặt phải và trái của tờ giấy vậy :)
Cái này cũng là một kiểu hạnh phúc.
Chỉ là muốn nói cô biết để có gì cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không phải không để ý chuyện đó nhưng nó không làm ảnh hưởng đến chuyện tôi yêu cô, as always, my sleeping beauty :X

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments