Bất chợt

Tự nhiên lại nhớ chuyện sáng nay cô bảo tôi rằng cô đang cực ghét tôi.
Lúc đấy lại không phải lúc để tôi phát biểu cảm nghĩ của chính mình.

Đố cô biết là tôi có hiểu điều đó không??

Còn nhớ lúc trong viện tôi đã từng nói điều giống hệt. Cô tươi trẻ khỏe mạnh vào thăm 1 đứa đang khắc khoải được rời viện với tình trạng sốt cao. Và lúc đấy đơn giản là tôi ghét cô khủng khiếp. Ghét sự tồn tại của cô chẳng vì lý do gì cả. Hiển nhiên đó không phải lỗi của cô rồi. Hình như tôi cũng đã nói điều này với cô rồi nhưng có vẻ là cô cũng chẳng thể lý giải nổi cảm xúc lúc đấy của tôi. Tôi còn nhớ cô nói cái gì như là không chấp người bị ốm. Rồi chuyện cũng kết thúc ở đó vì khi tôi khỏe lại thì dường như các sự ghét đấy là biến mất như không hề tồn tại trước đó.

Bất chợt nhớ lại chuyện cũ khi mà gặp chuyện sáng nay. Tôi chẳng biết liệu đó có phải cùng là một thứ không nhưng tôi có cảm giác là mình hiểu cảm xúc của cô vì dường như nó giống với cảm xúc của tôi lúc trước. Ghét sự tồn tại của người kia mà không phải do lỗi của họ, chỉ đơn giản là không muốn ở cùng tại cái lúc đấy.

Rồi tôi lại nghĩ nhiều hơn. Nó có ảnh hưởng gì đến tình cảm của mình không??

Đoán là không.
Vì tôi và cô vốn đã khác biệt như mặt phải và trái của tờ giấy vậy :)
Cái này cũng là một kiểu hạnh phúc.
Chỉ là muốn nói cô biết để có gì cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không phải không để ý chuyện đó nhưng nó không làm ảnh hưởng đến chuyện tôi yêu cô, as always, my sleeping beauty :X

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

In reply for "sleeping beauty"

"Chả biết mình viết blog có khá hơn ko nhưng mình chẳng giỏi viết comment gì cả :"> Nhiều lúc rất muốn viết cái gì đó để bạn mình có thể tìm được sự cảm thông nhưng rồi cũng chẳng diễn đạt được hết ý nên lại thôi :P

Rất muốn viết gì đó bây giờ :D Ví dụ như:
- cái đầm màu xanh lá kia rất đẹp, lúc nào đó tôi sẽ kiếm cho cô :)
- cái khăn tôi mua cho cô thì đương nhiên là đẹp rồi, hơn nữa lại rất hợp với cô mà ko hợp với tôi nên tôi tặng cũng chả tiếc :))
- âm nhạc và tim có gắn kết à? hình như mình cũng có nghe qua :D Chả hiểu tim mình loại gì :-?
- VN thua, tôi có xem từ đầu đến cuối trận này. Rất ngưỡng mộ anh thủ môn, rất ghét mấy thằng hậu vệ. Mặc dù cũng thất vọng nhưng VN thua cũng là đúng vì chơi chán thấy rõ :-< - bla bla bla ... Thôi thì thú thật là mình viết comment ko giỏi. Câu cú linh tinh, mạch văn lung tung, ý ko rõ ràng :)) Nhưng cũng biết tóm lại là tôi rất thích bài viết của cô, rất thích blog của cô, cái gì cũng thích hết, công chúa ạ :X"

Có rất nhiều chuyện muốn tỏ bày cùng với cô, sleeping beauty ạ. Nhưng dường như khi nói nó ra thành lời rồi thì bao nhiêu ý thơ lại bay biến đi đâu hết. Cứ như những điều đẹp đẽ đấy chỉ thích hợp tồn tại trong tâm trí, không thể chống chọi với thực tế phũ phàng ngoài này. Hay nó giống như là 1 ý niệm bùng phát trong trí óc rồi tồn tại chẳng lâu sao băng, vèo qua, vụt sáng rồi tan biến mất không chút vết tích cứ như chưa từng tồn tại vậy. Viết blog này cũng như đem muối bỏ biển, hi vọng ghi lại 1 chút gì những gì đang vụt qua đời ta, nhưng những gì sâu kín nhất, những gì quan trọng nhất lại bí ẩn như đại dương, không thể nào diễn tả hết nổi thành lời. Rồi khi thành lời thì chúng lại cứ như khoác lên màu sắc khắc hẳn không nhận ra nổi nữa. Thật có nhiều chuyện đang xảy ra với tâm trí tôi, nhưng nếu không thật chủ tâm để ý thì cứ như là chả có chuyện gì vậy. Sự thay đổi này, cứ gọi nó là sự thay đổi đi, gọi là sự trưởng thành dường như là to tát quá, chầm chậm và dịu nhẹ như hương hoa ý. Biết nó ở đó, cảm nhận rõ nó, nhưng không tài nào nắm bắt hay điều kiển được. Dường như là muốn chia sẻ nó với cả thế giới nhỏ bé của mình nhưng nói ra bằng cách nào, bằng lời hát chăng :) Nhiều khi muốn gọi nó là "con gái" vì 1 cảm giác sung sướng nhỏ nhen rằng dường như chỉ con gái mới chứa trong mình cái điều kì diệu bé nhỏ ấy. Sleeping Beauty, điều mà tôi cố nói với người yêu ở đây là người yêu cũng thế, giống như người đẹp đang ngủ mà tôi đặt tên, ẩn chứa điều mà tôi cảm thấy nhưng không nhìn thấy hay sờ thấy được, và điều kì diệu bé nhỏ ấy, cái "con gái" của người yêu ấy, đẹp và dịu dàng vô cùng

Nó làm tôi thậm chí không muốn đặt dấu chấm câu tại đấy :) Tôi hiểu mà, dù thậm chí tôi không hiểu sao tôi lại hiểu, Sleeping Beauty, tự nhiên lại nhớ đến câu slogan có bản quyền của Việt Nam, vẻ đẹp tiềm ẩn. Đừng chê tôi lãng mạn không thực tế vì phủ nhận sự tồn tại của nó còn phũ phàng hơn là không biết đến sự có mặt nó ở đây. Lời cuối, cô có hiểu tôi đang nói gì không :))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Côn Luân *for 1 người who doen't know what is it- it is a tiểu thuyết kiếm hiệp*

Mình cứ ngỡ thời đọc truyện chưởng của mình đã qua nhưng có vẻ phải xem lại khẳng định này bởi vì 1 tác phẩm rất tuyệt- chưa thể gọi là tuyệt tác hay kinh điển như mấy lời quảng cáo nhưng đúng là not bad at all, a worth try out.

Phượng Ca


Có thể nói nếu bạn đánh giá cao Kim Dung thì bạn với khả năng rất lớn sẽ hài lòng với tác phẩm này :) Phượng Ca rõ ràng đã kế thừa được ở Kim Dung cái khả năng tạo ra 1 không gian rộng lớn của thời đại các anh hùng thảo khấu ra sức phô tài, 1 điều mà không phải tác gia nào cũng làm được. Tất nhiên điều này đã làm cho ông trở thành 1 trong 5 cây đại thụ của các tác gia viết tiểu thuyết kiếm hiệp. Nếu trong truyện của Kim Dung bạn thích cái đơn giản của ngôn từ nhưng rất dễ tưởng tượng cùng với những triết lý võ công hay cuộc đời của ông thì bạn cũng sẽ khâm phục Phượng Ca ở cách tạo ra tính cách nhân vật phong phú và sâu sắc. Thật ra nói sâu sắc thì cũng không phải nhưng nếu chú ý bạn sẽ thấy ông có khá có tài với tạo ra nhân vật, không lí tưởng như Kim Dung mà đời thường và hợp lí hơn. Ví dụ như bạn thấy khá là bất mãn với 1 thằng ngốc như Quách Tĩnh trong Anh hùng xạ điêu và không thể ưa nổi 1 thằng thiếu chính kiến như Lương Văn Tĩnh trong phần tiền truyện của Côn Luân nhưng dù thế nào sự tạo hình nhân vật của Phượng Ca vẫn cho cảm giác thật hơn và sự biến chuyển ở tính cách con người rất hợp lí. Tuy vậy theo thiển ý của người viết thì có vẻ cũng vì thế mà cái hình tượng anh hùng trong truyện của Phượng Ca sẽ không bao giờ được như của Kim Dung, 1 người anh hùng như Kiều Phong, những nhân vật hư cấu mà có thể truyền được cảm xúc tự hào và sảng khoái đến người đọc. Đấy là còn tùy vào khẩu vị của người thưởng thức nữa.

Có lẽ cũng còn nhiều điểm hay ở tác phẩm này nữa, như việc rất giàu thông tin về lịch sử, thơ ca, điển tích hay số học, kinh dịch- những thứ tạo bề sâu cho tác phẩm vì không phải tự nhiên mà tác giả biết được những thứ này, phải là sự tâm huyết mới có thể tạo nên sự vượt trội đấy. Có thể nói nó có đủ vật liệu để bạn có thể từ từ đọc và thưởng thức nội dung của nó chứ không chỉ là ngấu nghiến cho đến cái kết như những truyện chưởng cỡ bình thường. Không hề thấy oải khi nó dài hơn trăm nghìn từ và càng thấy tuyệt hơn khi được cầm 1 quyển truyện trình bày đẹp với lời tâm sự của tác giả về quá trình sáng tác. Giá hơn 400k cũng có cái lí của nó. À phải còn là công lớn của dịch giả Alex nữa, nếu bạn đọc sẽ thấy những chú thích của ss cũng là 1 điểm cộng cho tác phẩm, thêm 1 nét son cho 1 tác phẩm đã sẵn chứa rất nhiều phê đỏ :)

Nói tóm lại, đây có thể đúng là đứa trẻ cưng của những độc giả vẫn ưa truyện kiếm hiệp theo đường lối cũ rather than là tiểu thuyết kiểu mì ăn liền hiện đại. Nếu bạn là 1 trong số đó và vẫn chỉ tôn sùng Kim Dung thì bạn nên bắt đầu làm mới tủ truyện của mình với Côn Luân, rất đáng thời gian và tiền của :)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Việt Nam thua 1-0 mình bắt đầu viết blog =)

Cũng như tiêu đề của nó, kỉ niệm ngày thi môn Luật thất bại, ngày Việt Nam đánh mất chức vô địch mơ ước và ngày 1 người khuyên mình viết blog vì cô ấy muốn đọc. Vậy nên mình ở đây, mỉm cười trước màn hình máy tính và bắt đầu gõ mà không có định hướng gì!

Thật khó mà giải thích thành lời nguyên nhân cá nhân mình không thích viết blog :) Nếu chỉ nói 1 từ sợ thì hơi khó hiểu nhưng một phần lớn cũng là vì mình rất dở trong việc viết. Viết. Không phải nói. Có thể đến hết cuộc đời này mình cũng không khắc phục nổi tật chọn ý diễn đạt quá lâu. Đấy là còn chưa kể đến cảm hứng. Cảm hứng có thể nói quyết định tất cả. Đôi lúc bạn không tránh khỏi việc nhiều lời hoặc u sầu không tưởng tượng nổi. Nhưng có vẻ lúc này là thời điểm tốt. Mình đang hơi tưng tưng?



Buồn hết chịu nổi thất bại với môn Luật. 1 giả thiết đặt ra: mình- đang ngu đi?? Vậy đây có thể nói là kí sự người ngu. Bắt đầu với việc cô gái phát hiện ra khả năng tập trung của cô đang giảm với tốc độ siêu thanh và dường như không có lý do gì để giải thích cho hiện tượng kì lạ đó. Không thể đổ lỗi cho rau có thuốc trừ sâu vì cô vẫn đang ăn rau mẹ trồng tại cơ quan. Rất có thể đó là di chứng sau 2 tuần bị sốt xuất huyết nằm viện nếu việc sốt cao như người ta nói- làm mất đi nơron thần kinh :) Vậy có thể đặt đây là mốc khởi đầu, mốc đánh dấu sự ra đi vĩnh viễn của niềm kiêu hãnh có cái tên mĩ miều "không phải là mình dốt mà chỉ là mình lười thôi". Rất có thể cô sẽ trở về cái thời- chả nhớ nổi thời gì- nhưng nói chung là cô đang đứng trước nỗi sợ hãi khủng khiếp có cái tên cũng kinh dị không kém "nghi ngờ năng lực bản thân".



Kể ra mà nói việc gì đúng là cũng có 2 mặt của nó. Dường như đồng thời với việc trí thông minh giảm sút hay là ngu đi thì cô lại phát hiện ra 1 cái khác phát triển - quy luật bù trừ ấy mà - cảm xúc. Bằng chứng là cô đang ngồi đây làm việc cô chưa từng làm với 1 niềm vui khám phá khá là dễ chịu. Vậy nên bài học ở đây là que sera sera hay còn gọi là whatever will be, will be. Nếu bạn nào chưa từng nghe bài này thì lời khuyên của mình là nên nghe 1 lần đơn giản vì nó đã giải thích điều quan trọng nhất mà con người tìm kiếm simply by a phrase! Also vì nổi hứng dịch thuật, ở ngôn ngữ mình, "cái gì đến, sẽ đến", cũng khá là hay, có lẽ vì nó có nghĩa toàn cầu nên dường như ở tiếng nào cũng có 1 cụm như thế :) (suýt quên, bản mình thích là của Doris Day :D)

À phải, tiện đang nói chuyện âm nhạc, bạn có tin được là con người thích nghe âm nhạc nào gần với nhịp tim của mình không? Có người đã bảo với mình như thế. Một người có vị trí đáng kể trong tim mình. Dường như vì không thể gặp được cô ấy nữa mà mình lại càng nhớ cô ấy nhiều hơn. Tất nhiên không phải suốt đêm qua ngày. Nhưng thỉnh thoảng nó như ánh chớp vụt qua trí óc. Toàn chuyện lặt vặt không đâu. Thử tưởng tượng mà xem. 1 người thích slow thì tim anh ta chắc là phải đập rất là chậm :) Mình thì thích kiểu như jazz nhưng có pha cái gì giống roman. Dịch ra thì chắc là tim mình đập kiểu tưng tưng :)

Hôm nay mình có đi chơi ở A8 với người đã tạo hứng cho mình viết cái blog này - mà theo cô ấy, để blog đẹp thế này mà không viết gì thì thật là quá phí - và được tặng một món quà noel thật thật thật là dễ thương- 1 cái khăn- mà nếu có dịp (tức là hoặc mình mua được cáp nối với pc hoặc là mình mua được laptop có bluetooth) thì mình sẽ up ảnh lên. Mặc dù để kiếm được cái khăn đấy thì dường như 2 bọn mình đã lục tung cả đống khăn của A8 lên. Thật kì lạ là chị bán hàng ở cửa hàng thứ 2 đấy đã không thậm chí là phàn nàn khi 2 đứa dở hơi không mua gì tìm tìm bới bới thử thử cả tiếng đồng hồ - phải chăng là chị ý đang hi vọng Việt Nam sẽ vô địch? Nhưng cái khăn thì thật là đẹp :) và mình phát hiện ra là cô ấy hợp màu hồng và mình không hề hợp với màu xanh lá cây 1 tẹo nào cả. Không biết mình sẽ phải làm sao với ước mơ nhỏ bé là có 1 cái đầm màu lá của mình đây :| À nhắc tới đầm, mình đã thấy mấy cái đầm dài theo đúng ước muốn của mình chỉ tiếc là chưa có đủ cái đầu tiên để mua nổi nó! Mơ ước vẫn chỉ là ước mơ. Có lẽ mình nên học may.
Một cái đầm dài như thế này


Quán lipton sữa yêu thích của tụi mình vẫn như đang trong thời kì tu sửa. Bé đã bắt đầu nói là không thích không khí trống vắng kì cục ở đó nữa. Hi vọng là nó sẽ khá hơn lên trong thời gian tới. Chẹp. Có lẽ là mình cần mua lap nhanh hơn. Không up được ảnh lên thật là phí quá.

Thôi có vẻ đã chán rồi nên bắt đầu công đoạn tìm và up ảnh.
Hà Nội đợt rét thứ nhất
Dành riêng cho 1 người

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Ru ta ngậm ngùi

Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên



Khi tình đã vội quên
Tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên
Con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông
Tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông





















Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm



Có đường phố nào vui
Cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai



Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây







  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Eclipse

There's an eclipse in your eye
Where I used to shine
Every secret untold
Is a planet aligned
Don't need prophets or preachers
To make sense of the signs
When the buried and hidden
Can be seen by the blind

You're right
Some words are just unspoken
So right
Then it all just falls apart

The day I break your heart

I caught my reflection
In the corner of your eye
You said don't even ask the question
And I won't tell the lie
When there's no accusations
There's no need for denial
If you hadn't heard that whisper
There'd be no need to wipe tears from your eye

You're right
Some words are best unspoken
So right
Then it all just falls apart
The day I break your heart

I never took no advice
Not the foolish not the wise
All the truth that I needed
Was right there in your smile
Every prophecy written
Of what's going to be
All beginnings and endings
They're about you and me

You're right
Some words are best unspoken
So right
Until it all just falls apart
You're right
Some words are best unspoken
So right
Until it all just falls apart

















The day I break your heart

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments