Việt Nam thua 1-0 mình bắt đầu viết blog =)

Cũng như tiêu đề của nó, kỉ niệm ngày thi môn Luật thất bại, ngày Việt Nam đánh mất chức vô địch mơ ước và ngày 1 người khuyên mình viết blog vì cô ấy muốn đọc. Vậy nên mình ở đây, mỉm cười trước màn hình máy tính và bắt đầu gõ mà không có định hướng gì!

Thật khó mà giải thích thành lời nguyên nhân cá nhân mình không thích viết blog :) Nếu chỉ nói 1 từ sợ thì hơi khó hiểu nhưng một phần lớn cũng là vì mình rất dở trong việc viết. Viết. Không phải nói. Có thể đến hết cuộc đời này mình cũng không khắc phục nổi tật chọn ý diễn đạt quá lâu. Đấy là còn chưa kể đến cảm hứng. Cảm hứng có thể nói quyết định tất cả. Đôi lúc bạn không tránh khỏi việc nhiều lời hoặc u sầu không tưởng tượng nổi. Nhưng có vẻ lúc này là thời điểm tốt. Mình đang hơi tưng tưng?



Buồn hết chịu nổi thất bại với môn Luật. 1 giả thiết đặt ra: mình- đang ngu đi?? Vậy đây có thể nói là kí sự người ngu. Bắt đầu với việc cô gái phát hiện ra khả năng tập trung của cô đang giảm với tốc độ siêu thanh và dường như không có lý do gì để giải thích cho hiện tượng kì lạ đó. Không thể đổ lỗi cho rau có thuốc trừ sâu vì cô vẫn đang ăn rau mẹ trồng tại cơ quan. Rất có thể đó là di chứng sau 2 tuần bị sốt xuất huyết nằm viện nếu việc sốt cao như người ta nói- làm mất đi nơron thần kinh :) Vậy có thể đặt đây là mốc khởi đầu, mốc đánh dấu sự ra đi vĩnh viễn của niềm kiêu hãnh có cái tên mĩ miều "không phải là mình dốt mà chỉ là mình lười thôi". Rất có thể cô sẽ trở về cái thời- chả nhớ nổi thời gì- nhưng nói chung là cô đang đứng trước nỗi sợ hãi khủng khiếp có cái tên cũng kinh dị không kém "nghi ngờ năng lực bản thân".



Kể ra mà nói việc gì đúng là cũng có 2 mặt của nó. Dường như đồng thời với việc trí thông minh giảm sút hay là ngu đi thì cô lại phát hiện ra 1 cái khác phát triển - quy luật bù trừ ấy mà - cảm xúc. Bằng chứng là cô đang ngồi đây làm việc cô chưa từng làm với 1 niềm vui khám phá khá là dễ chịu. Vậy nên bài học ở đây là que sera sera hay còn gọi là whatever will be, will be. Nếu bạn nào chưa từng nghe bài này thì lời khuyên của mình là nên nghe 1 lần đơn giản vì nó đã giải thích điều quan trọng nhất mà con người tìm kiếm simply by a phrase! Also vì nổi hứng dịch thuật, ở ngôn ngữ mình, "cái gì đến, sẽ đến", cũng khá là hay, có lẽ vì nó có nghĩa toàn cầu nên dường như ở tiếng nào cũng có 1 cụm như thế :) (suýt quên, bản mình thích là của Doris Day :D)

À phải, tiện đang nói chuyện âm nhạc, bạn có tin được là con người thích nghe âm nhạc nào gần với nhịp tim của mình không? Có người đã bảo với mình như thế. Một người có vị trí đáng kể trong tim mình. Dường như vì không thể gặp được cô ấy nữa mà mình lại càng nhớ cô ấy nhiều hơn. Tất nhiên không phải suốt đêm qua ngày. Nhưng thỉnh thoảng nó như ánh chớp vụt qua trí óc. Toàn chuyện lặt vặt không đâu. Thử tưởng tượng mà xem. 1 người thích slow thì tim anh ta chắc là phải đập rất là chậm :) Mình thì thích kiểu như jazz nhưng có pha cái gì giống roman. Dịch ra thì chắc là tim mình đập kiểu tưng tưng :)

Hôm nay mình có đi chơi ở A8 với người đã tạo hứng cho mình viết cái blog này - mà theo cô ấy, để blog đẹp thế này mà không viết gì thì thật là quá phí - và được tặng một món quà noel thật thật thật là dễ thương- 1 cái khăn- mà nếu có dịp (tức là hoặc mình mua được cáp nối với pc hoặc là mình mua được laptop có bluetooth) thì mình sẽ up ảnh lên. Mặc dù để kiếm được cái khăn đấy thì dường như 2 bọn mình đã lục tung cả đống khăn của A8 lên. Thật kì lạ là chị bán hàng ở cửa hàng thứ 2 đấy đã không thậm chí là phàn nàn khi 2 đứa dở hơi không mua gì tìm tìm bới bới thử thử cả tiếng đồng hồ - phải chăng là chị ý đang hi vọng Việt Nam sẽ vô địch? Nhưng cái khăn thì thật là đẹp :) và mình phát hiện ra là cô ấy hợp màu hồng và mình không hề hợp với màu xanh lá cây 1 tẹo nào cả. Không biết mình sẽ phải làm sao với ước mơ nhỏ bé là có 1 cái đầm màu lá của mình đây :| À nhắc tới đầm, mình đã thấy mấy cái đầm dài theo đúng ước muốn của mình chỉ tiếc là chưa có đủ cái đầu tiên để mua nổi nó! Mơ ước vẫn chỉ là ước mơ. Có lẽ mình nên học may.
Một cái đầm dài như thế này


Quán lipton sữa yêu thích của tụi mình vẫn như đang trong thời kì tu sửa. Bé đã bắt đầu nói là không thích không khí trống vắng kì cục ở đó nữa. Hi vọng là nó sẽ khá hơn lên trong thời gian tới. Chẹp. Có lẽ là mình cần mua lap nhanh hơn. Không up được ảnh lên thật là phí quá.

Thôi có vẻ đã chán rồi nên bắt đầu công đoạn tìm và up ảnh.
Hà Nội đợt rét thứ nhất
Dành riêng cho 1 người

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

1 nhận xét:

Rosy nói...

Chả biết mình viết blog có khá hơn ko nhưng mình chẳng giỏi viết comment gì cả :"> Nhiều lúc rất muốn viết cái gì đó để bạn mình có thể tìm được sự cảm thông nhưng rồi cũng chẳng diễn đạt được hết ý nên lại thôi :P

Rất muốn viết gì đó bây giờ :D Ví dụ như:
- cái đầm màu xanh lá kia rất đẹp, lúc nào đó tôi sẽ kiếm cho cô :)
- cái khăn tôi mua cho cô thì đương nhiên là đẹp rồi, hơn nữa lại rất hợp với cô mà ko hợp với tôi nên tôi tặng cũng chả tiếc :))
- âm nhạc và tim có gắn kết à? hình như mình cũng có nghe qua :D Chả hiểu tim mình loại gì :-?
- VN thua, tôi có xem từ đầu đến cuối trận này. Rất ngưỡng mộ anh thủ môn, rất ghét mấy thằng hậu vệ. Mặc dù cũng thất vọng nhưng VN thua cũng là đúng vì chơi chán thấy rõ :-<
- bla bla bla ...

Thôi thì thú thật là mình viết comment ko giỏi. Câu cú linh tinh, mạch văn lung tung, ý ko rõ ràng :)) Nhưng cũng biết tóm lại là tôi rất thích bài viết của cô, rất thích blog của cô, cái gì cũng thích hết, công chúa ạ :X

Đăng nhận xét